Ông già 70 tuổi thổi tiêu giữa dòng xe kẹt – nốt lặng lay động giữa Sài Gòn

Sáng Sài Gòn, đường Đoàn Văn Bơ (phường Xóm Chiếu, quận 4 cũ, TP.HCM) ken đặc xe cộ. Tiếng còi inh ỏi, tiếng máy xe rền vang, khói bụi quyện trong ánh nắng gắt đầu ngày. Giữa dòng người vội vã ấy, một ông lão tóc bạc ngồi tựa lưng vào cột điện, tay cầm cây tiêu gỗ, đôi mắt nhắm hờ như đang nói chuyện với chính mình qua từng nốt nhạc.

Buổi sáng kẹt xe nghe ông già 70 tuổi thổi tiêu

Tiếng tiêu của ông trầm, chậm và da diết. Nó len qua tiếng còi xe, xuyên qua hơi khói đặc quánh, chạm vào tai người qua đường rồi tan ra như khói sương. Trước mặt ông là hai tấm bảng cũ, chữ viết nguệch ngoạc:
“Giúp đỡ ông già 70 tuổi.”
“Con tôi bị ung thư... Cảm ơn.”

Chiếc nón lá úp ngược bên cạnh chỉ có vài tờ tiền lẻ, gấp gọn trong túi xách đen. Không có loa, không có micro, chỉ có tiếng tiêu – giản dị mà lặng lẽ. Một người bán nước gần đó khẽ nói: “Ông bị nặng tai lắm, ai hỏi cũng không nghe rõ đâu. Ngày nào cũng ra ngồi thổi, mưa nắng gì cũng vậy.”

Tôi dừng xe lại, định hỏi chuyện, nhưng chỉ kịp gửi ông chút tiền rồi phải đi cho kịp giờ làm. Khi nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn thấy ông ngồi đó – dáng người nhỏ thó giữa dòng xe cuộn chảy, tiếng tiêu chậm rãi trôi theo hơi thở thành phố.

Video : 

Không ai biết ông bắt đầu thổi tiêu từ bao giờ, hay vì sao chọn chỗ ấy làm điểm dừng. Nhưng tiếng tiêu ấy, giữa khói bụi và vội vã, như một nốt lặng khiến người ta bất giác dừng lại vài giây. Giữa thành phố xô bồ, tiếng tiêu của ông như lời nhắc rằng: vẫn còn đâu đó những con người âm thầm sống, yêu thương và chịu đựng theo cách riêng.

Có người nói, Sài Gòn không ngủ. Nhưng giữa dòng người không ngừng ấy, vẫn có những khoảnh khắc tĩnh lặng đến nghẹn lòng. Tiếng tiêu của ông già 70 tuổi không chỉ là âm nhạc – đó là câu chuyện về nghị lực, về tình cha, và cả sự cô đơn của những phận người bị lãng quên.

Nếu một buổi sáng nào đó bạn kẹt xe trên đường Đoàn Văn Bơ, hãy thử lắng nghe. Biết đâu, trong âm thanh ấy, bạn sẽ thấy lòng mình chùng lại, thấy một Sài Gòn rất khác – vẫn vội, nhưng chưa bao giờ thôi ấm áp.

Nếu bạn biết rõ hơn về ông – tên tuổi, hoàn cảnh, hay nơi ông đang sống – xin gửi thông tin về fanpage hoặc email của Sát Cánh.
Chúng tôi mong được kể tiếp câu chuyện của ông, để những tiếng tiêu ấy không chìm vào lãng quên. Đôi khi, chỉ một lời kể cũng đủ giúp lan tỏa điều tử tế giữa phố thị đầy bon chen.

Tổng hợp: Sát cánh


2 Nhận xét

  1. Xin thông tin của ông ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sài Gòn, đường Đoàn Văn Bơ (phường Xóm Chiếu, quận 4 cũ, TP.HCM

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau