Căn nhà nhỏ nơi cuối xóm đã trải qua một tuần dài nặng trĩu buồn lo. Cả nhà thay phiên nhau canh mẹ, không ai dám rời nửa bước. Người con gái út mắt đỏ hoe vì nhiều đêm thức trắng. Người anh cả lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, thi thoảng châm thêm dầu vào ngọn đèn. Người em trai bưng từng chén nước, áp vào đôi môi khô khốc của mẹ, mong bà còn đủ sức nuốt lấy một ngụm nhỏ.

Bảy ngày, rồi tám ngày trôi qua. Có lúc tưởng chừng mẹ tỉnh lại, bàn tay khẽ run run, đôi mắt hé nhìn con cháu. Nhưng rồi tất cả lại chìm vào khoảng lặng, chỉ còn tiếng thở mỏng manh như sợi chỉ.

Đêm thứ chín, mưa rả rích ngoài hiên. Cả nhà mệt mỏi, chẳng còn sức để gượng dậy. Trong khoảnh khắc ấy, mẹ lặng lẽ rời xa, không một tiếng gọi, không một lời từ biệt.

Khi người con lay nhẹ, thân thể mẹ đã lạnh dần. Tiếng kêu xé lòng vang lên, cả nhà bừng tỉnh, nhưng tất cả đã muộn. Mẹ đi như một làn khói, nhẹ nhàng và thanh thản, để lại bao thương xót khôn nguôi.

Ngày đưa tang, trời trong veo, nắng vàng như tấm khăn tiễn biệt. Con cháu lặng lẽ bước theo linh cữu, ai nấy đều tự trách mình: giá như đêm qua không thiếp đi, giá như còn kịp nghe một lời cuối cùng từ mẹ. Nhưng có lẽ, mẹ đã chọn cách ra đi lặng lẽ, để con cái không phải chứng kiến giây phút đau đớn nhất của mình.

Đêm xuống, căn nhà vắng lặng. Chiếc giường vẫn còn in vết nhăn của mẹ, ngọn đèn vẫn sáng nhưng người cần ánh sáng ấy đã đi xa. Nước mắt cứ rơi, hòa cùng nỗi nhớ thương vô tận.

Mẹ đã đi, nhưng tình thương của mẹ vẫn còn ở lại – như ngọn lửa ấm áp trong tim mỗi người con. Và họ hiểu rằng, đôi khi tình yêu thương sâu nặng nhất chính là sự ra đi lặng lẽ, nhường lại bình yên cho con cái, để lại nỗi nhớ bất diệt trong lòng người ở