Giữa muôn vàn những lời bàn tán, phỏng đoán, thậm chí là dè bỉu nặng nề trên mạng xã hội những ngày qua, cái tên Huấn Hoa Hồng lại một lần nữa bị đưa ra làm trò đàm tiếu. Có người nói thầy bị bắt. Có người quả quyết công an đã "sờ gáy". Có người mừng rỡ reo vui như thể chứng kiến kẻ thù ngã ngựa.

Nhưng rồi… thầy vẫn livestream, vẫn bán hàng, vẫn hiện diện mỗi ngày như chưa từng có điều gì xảy ra.

Hình ảnh Huấn Hoa Hồng cùng con gái rượu trong tiệc sinh nhật 21/6 - Ảnh trang cá nhân Facebook Huấn Hoa Hồng

Chúng ta đang nhìn ai bằng con mắt nào?

Huấn Hoa Hồng – người từng bước ra từ những vấp ngã, từng được mạng xã hội tung hô rồi cũng từng bị quay lưng. Đúng, thầy có quá khứ ồn ào. Nhưng đâu phải ai từng lầm lỡ thì suốt đời không được phép đứng dậy? Bao nhiêu người trong chúng ta từng nói về cơ hội sửa sai, về tinh thần khởi nghiệp, nhưng lại không chịu nổi khi một người “không giống mình” cũng đang nỗ lực làm lại cuộc đời.

Tại sao lại mong người khác gục ngã để cảm thấy bản thân “cao hơn một chút”?

Tin đồn không phải là sự thật

Giữa cơn bão mạng, điều đáng sợ không phải là pháp luật – mà là sự vội vàng của dư luận. Khi thông tin chính thức chưa có, khi chưa có một dòng xác nhận từ phía cơ quan chức năng, thì những lời quy kết như “bán hàng giả”, “chuẩn bị bị bắt” chẳng khác nào những viên đá ném đi vô tội vạ – mà đôi khi không bao giờ lấy lại được.

Người ta có thể chia sẻ một cái tin chưa được xác minh chỉ vì… thấy hợp “cảm xúc cá nhân”. Nhưng cái giá phải trả cho một con người bị tổn thương danh dự, bị hiểu sai, lại không ai chịu trách nhiệm.

Hãy để pháp luật lên tiếng, đừng để lòng hằn học dẫn lối

Nếu thầy Huấn có sai, pháp luật sẽ can thiệp. Nếu hàng hóa có vấn đề, cơ quan chức năng sẽ xử lý. Nhưng khi chưa có kết luận, hãy để lòng mình biết khoan dung với người khác, và công bằng với chính mình.

Đừng vội vui mừng khi thấy ai đó bị nghi ngờ. Vì biết đâu một ngày nào đó, chính ta – hay người thân của ta – cũng có thể trở thành nạn nhân của một lời đồn chưa rõ ngọn ngành.Một lời để kết

Thầy Huấn vẫn đang ở đó – làm việc, sống và cố gắng theo cách riêng. Có thể bạn không đồng tình với cách thầy làm. Nhưng nếu một người không làm gì phạm pháp, thì họ xứng đáng được tôn trọng như bất kỳ ai.

Giữa một xã hội đang hối hả và đầy định kiến, biết đâu điều mà chúng ta cần hơn cả không phải là “bắt lỗi người khác” – mà là một cái nhìn tử tế hơn, để giữ lấy chút ấm áp giữa đời sống nhiều bão giông