Một câu chuyện lay động hàng triệu trái tim

Giữa đêm mưa Biên Hòa, trong căn phòng trọ nhỏ, bé Long – mới 6 tháng tuổi – nằm co ro không tiếng ru, không vòng tay mẹ. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt non nớt, lấm tấm mồ hôi. Gió từ chiếc quạt cũ phả ra lạnh lẽo, còn bé thì cứ khóc – khóc rồi thiếp đi trong mỏi mệt. Không ai hiểu bé khóc vì đói, vì bệnh… hay vì linh cảm điều gì đó quá sức chịu đựng của một đứa trẻ vừa chào đời chưa lâu.

bé Long, mới 6 tháng tuổi, nằm co ro không tiếng ru, không vòng tay mẹ

Mẹ bé – chị Bích – đã lặn lội sang Campuchia làm thuê được gần nửa tháng. Vài ngày đầu còn gọi về, nhưng rồi… im lặng. Một sự im lặng lạ lùng đến rợn người.

Một đêm, bà ngoại Long giật mình tỉnh giấc vì một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, chị Bích nghẹn ngào gọi:
– Mẹ ơi… con lạnh lắm...
Giọng nói run rẩy như vọng từ cõi xa. Cơn mơ ấy khiến bà ngồi bần thần suốt sáng hôm sau, tay ôm trán, mắt vô hồn.

Chị Bích, 34 tuổi, là mẹ đơn thân. Sau sinh chưa đầy 6 tháng, chị cắn răng gửi con lại cho cha mẹ già, một mình sang xứ lạ tìm việc. Gia đình chị quá khốn khó: mẹ bị khớp, cha tai biến nặng, nhà trọ chật hẹp chẳng đủ che gió che mưa. Chị đi với hy vọng kiếm được chút tiền lo cho con, cho cha mẹ… Ai ngờ đó lại là chuyến đi không ngày trở lại.

Cha mẹ chị Bích trông ngóng tin về chị

Một buổi chiều, công an gõ cửa:
– Có phải con gái bà tên Bích? Người ta vừa phát hiện một phụ nữ nằm bất tỉnh bên bìa rừng, gần biên giới Campuchia…
Không ai trong nhà tin nổi. Rồi tin dữ xác nhận: chị Bích đã không qua khỏi, thi thể được tìm thấy lạnh lẽo, không một người thân bên cạnh.

Bố chị Bích bần thần bên linh cửu con gái được đưa về từ bên kia biên giới 

Thông tin được chia sẻ trên mạng. Và chỉ sau 15 phút, cộng đồng lập tức chung tay. Hơn 105 triệu đồng được gửi về để giúp đưa chị Bích trở về quê nhà.

Phép màu giữa cơn tuyệt vọng

Tưởng như mọi cánh cửa đã đóng sập. Giấy tờ phức tạp, biên giới ngặt nghèo, chi phí không thể xoay. Gia đình bấn loạn, người thân bất lực. Lúc ấy, họ chỉ còn biết bấu víu vào tâm linh – xin một dấu hiệu từ người đã khuất.

Người thân thắp hương trước bàn thờ tạm, khấn trong nước mắt:
“Nếu em còn ở đây, xin hãy cho một dấu hiệu để được về với cha mẹ…”
Rồi họ thảy hai đồng xu – một nghi thức dân gian gọi là "xin keo". Lần đầu gieo xuống – hai mặt xu đối nghịch. Cả căn phòng lặng đi. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Chưa đầy ba phút sau, phía Campuchia gọi về:
“Chuẩn bị đi. Bích sẽ được đưa về trong đêm nay.”
Linh thiêng đến rùng mình.

Linh cửu chị Bích chuẩn bị được đưa về Việt Nam 

2 mặt đồng xu đối nghịch khi gia đình " xin kéo " 

Về trong nước mắt của cha

Đêm ấy, linh cữu chị Bích thực sự về tới Việt Nam. Người cha già 69 tuổi, tai biến nặng, đi lại khó khăn, gắng gượng từng bước tới bên con.
Ông run run đặt bàn tay gầy guộc lên nắp áo quan:
– Cho cha rờ con một cái…
Đó là cái chạm cuối cùng. Một cái chạm chất chứa thương yêu, ân hận, đau đớn – và cả những năm tháng ông từng gồng gánh nuôi con.

Không ai nói được gì. Mọi thứ nghẹn lại. Trong phút tiễn biệt, chỉ còn tiếng khóc trẻ thơ lạc giữa không gian đặc quánh nỗi đau.

Giây phút chạm vào con gái lần cuối của người cha tai biến

Tái khởi động chiến dịch cứu bé Long – 6 tháng tuổi, vừa mồ côi mẹ

Chị Bích ra đi, để lại con trai chưa đầy 6 tháng tuổi, đang sốt cao, thiếu sữa, cần người chăm sóc. Gia cảnh vốn nghèo lại càng khốn quẫn hơn. Cha chị bệnh nặng, mẹ già yếu, nay thêm một đứa trẻ thơ – mồ côi trong nghĩa đen và nghĩa bóng của cuộc đời.

Chiến dịch kêu gọi hỗ trợ cho bé Long được mở lại trên ứng dụng thiện nguyện Minh Bạch.
Tính đến 13h45 hôm nay, cộng đồng đã quyên góp thêm 123 triệu đồng cho bé. Trước đó, tổng chi phí để đưa chị Bích từ Campuchia về quê và lo hậu sự đã lên đến 132 triệu đồng, do mạnh thường quân và anh Phong Bụi vận động.

Hình ảnh bé Long 

Cảm ơn vì đã không để một em bé phải lớn lên trong cô độc.

Cảm ơn vì đã dang tay đón lấy một sinh linh còn đỏ hỏn – vừa mất mẹ, vừa thiếu sữa – giữa lòng Biên Hòa.

Câu chuyện của Bích không phải là câu chuyện hiếm hoi. Nhưng cách cộng đồng phản hồi – bằng yêu thương, bằng sẻ chia, bằng những dòng tin nhắn “Tôi xin góp chút ít…” – đã làm nên một phép màu thật sự.